Tiền chắc chắn không thể mua được hạnh phúc, nếu có chỉ là thứ hạnh phúc mong manh, tạm bợ!

Tiền mãi mãi chỉ là tiền, dù bào chữa, lươn lẹo cách nào đi chăng nữa thì nó cũng chẳng thể mua được hạnh phúc tròn vẹn, nếu có thì thứ hạnh phúc đó cũng rất dễ vỡ.

Nhiều người xung quanh tôi thường hay vỗ ngực tuyên bố: “Tiền mua được mọi thứ kể cả hạnh phúc”. Thế nhưng, họ đâu biết rằng tiền bạc là những con số và những con số thì không bao giờ kết thúc. Nếu bạn dùng tiền để mua hạnh phúc thì thứ hạnh phúc đó cứ phải được nuôi sống bằng tiền, mỗi lúc một sa lầy. Ngày nào đó, khi bạn trắng tay, hạnh phúc cũng tan tành theo mây khói. Đó là chưa kể, nhiều khi bạn cứ ngộ nhận có tiền là hạnh phúc mà không biết rằng nó chỉ là thứ phụ, hạnh phúc bạn đang có được đến từ những thứ giản đơn khác.

Thực ra, tôi cũng từng mụ mị tin rằng có tiền là có tất cả. Cho đến một ngày chứng kiến cảnh đứa em gái giỏi giang hóa điên hóa khùng trong ngôi nhà 5 tầng ngoài mặt phố thì mọi suy nghĩ chủ quan về tiền trước giờ đã tiêu tan. Chuyện là gia đình tôi vốn rất nghèo khó nên bố mẹ hay bất hòa, nhiều lần đòi ly dị. Hai chị em tôi ngoài chăn trâu, hái rau đắng đem ra chợ bán lấy tiền phụ gia đình thì thời gian còn lại chỉ biết cắm đầu vào học. Em tôi vốn dĩ thông minh, sáng láng nên năm nào cũng đạt học sinh giỏi cả. Không biết bao lần bố nhậu say về kiếm chuyện chửi rủa mẹ, đánh nhau tứa máu, rượt chạy khắp làng trên xóm dưới. Hai chị em tôi chỉ biết khóc thầm, ôm nhau trốn trong xó bếp, run cầm cập. Em tôi còn nhỏ xíu nhưng nước mắt ngắn dài bảo với tôi rằng: “Dù có chuyện gì xảy ra em cũng sẽ học lên đại học, em sẽ kiếm thật nhiều tiền. Chỉ có tiền mới đem lại hạnh phúc cho nhà mình. Em sợ sống cái cảnh nghèo khổ này quá rồi chị hai ơi!”.

Năm tháng trôi qua nhanh thật, mới đó mà tôi đã đi làm, có gia đình đường hoàng. Tuy hai vợ chồng làm công ăn lương không khá giả là bao nhưng êm ấm hạnh phúc. Bố tôi thì đã mất sau một cơn bạo bệnh. Thời gian ngắn sau khi bố mất, mẹ cũng phát cơn tai biến rồi nằm một chỗ. Còn về phần em gái tôi, nó ra trường đi làm cho một công ty nước ngoài lương khá ổn, mua nhà 5 tầng mặt phố, sắm xe sang. Thấy tôi cực nhọc công việc, chồng con ở quê, nó bèn đón mẹ lên thành phố rồi thuê người giúp việc về ở chăm sóc. Giao phó cho người ta hoàn toàn như vậy không ổn nên tôi nhiều lần khuyên em bớt tham công tiếc việc, cùng tôi kề cận chăm sóc cho mẹ đỡ buồn vì con gái chăm mẹ bệnh bao giờ cũng hơn người ngoài chăm. Nhưng nó bảo kiếm tiền là quan trọng nhất, phải có thật nhiều tiền thì mới có thể lo cho mẹ và giúp đỡ vợ chồng tôi làm ăn, nó bảo cứ yên tâm về người giúp việc “xịn” mà nó đã tuyển về.
Cái câu: “Tiền có thể mua được hạnh phúc” dường như ăn sâu vào não đứa em gái. Nó lao vào kiếm tiền để rồi một ngày kia mẹ “nhắm mắt xuôi tay” đúng lúc nó đi công tác ở nước ngoài. Tang lễ xong xuôi được cả tuần thì nó mới kịp về, khóc ngất. Chị giúp việc nghỉ biệt tăm, một ngày nọ lên thăm em, hai chị em ngồi mở camera lên xem thì đau đớn và phẫn nộ thấy cảnh mẹ thường xuyên bị chị giúp việc đánh mắng, tát liên tục vì không chịu ăn, làm đổ cháo hay đi tiêu tràn ra tã mà không nói. Em gái nức nở nhớ lại những lần vô tình thấy da thịt mẹ hơi thâm tím nhưng cứ nghĩ tại người đang có bệnh nên sắc tố da thay đổi. Hay những đêm đi công tác về, nó ngủ phòng kế bên, mẹ bị liệt nửa người mà vẫn cố lếch ra khỏi giường, rồi lếch từng chút mệt nhoài sang phòng nó chỉ để nhìn ngắm đứa con gái út say ngủ. Kể ra có thể nhiều người không tin nhưng đó là sự thật. Em gái tôi bảo, đôi ba lần nó tỉnh giấc thấy vậy, xúc động lắm nhưng buồn ngủ quá, mắt díu vào nên kêu chị giúp việc sang bế mẹ về lại phòng.

Giờ đây mẹ đi rồi, nó hối hận vô cùng. Cả hai chị em tôi đều nhận ra tiền bạc không hề mang lại hạnh phúc như mình vẫn tưởng. Thứ mang lại hạnh phúc đó chính là tình cảm giữa con người với con người, sự thỏa mãn bền vững từ sâu thẳm trong tâm hồn. Sống khốn khó một chút nhưng con người nhìn nhau mỉm cười, yêu thương, tôn trọng thì hạnh phúc gấp trăm lần sống trong nhung lụa nhưng ai nấy hời hợt, lạnh nhạt, đấu đá. Nhiều đêm, em gái tôi vùng vẫy trong những giấc chiêm bao khủng khiếp về bố, về mẹ. Nó thấy mẹ vẫn ở trong căn phòng quen thuộc, không mặc đồ, người ngợm xanh xao, ốm yếu. Mẹ cầm trên tay những tờ tiền xanh thẳng thóm con gái mới trao mà nước mắt lưng tròng. Nó vẫn không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh đó nên rồi hóa điên hóa dại, lúc khóc lóc, lúc nói nhảm, lúc lại im như hến. Mất một năm trời động viên, đưa đi chữa trị, may mà thần kinh em đã ổn định trở lại. Giờ đây, nó không lao vào kiếm tiền nữa mà nghe lời tôi giữ gìn sức khỏe, đi làm vừa phải, sắp sửa kết hôn cùng một đồng nghiệp trong công ty. Vậy coi như ổn, ở dưới suối vàng, chắc bố mẹ đã an tâm phần nào.

Câu chuyện về đứa em gái từng coi tiền là tất cả có lẽ sẽ khiến nhiều người bừng tỉnh. Cá nhân tôi nghĩ, tiền đúng cực kỳ quan trọng trong cuộc sống nhưng không nên dùng nó để đổi lấy hạnh phúc vì đó là điều mơ hồ lắm. Bạn có thể bỏ tiền mua một bộ váy đẹp, một chiếc túi xách ưng ý để rồi cảm thấy sung sướng, thỏa mãn. Thế nhưng, đừng ngộ nhận cảm xúc lâng lâng nhất thời đó là hạnh phúc để rồi mạnh miệng tuyên bố mình đã dùng tiền mua được hạnh phúc. Hoặc bạn nắm trong tay nhiều tài sản nên “lọt vào mắt xanh” của một anh chàng đẹp trai, hào hoa và anh ta đã chấp nhận bỏ người tình nghèo để đến với bạn. Và rồi bạn cho rằng nhờ tiền rủng rỉnh túi mà bạn đã có được tình yêu mặc cho nhan sắc chẳng xứng với đối phương. Hạnh phúc đích thực của một người phụ nữ không chỉ là ăn ngon mặc đẹp, chồng con đuề huề, sự nghiệp thăng tiến mà còn là cảm giác an yên trong tâm hồn, ai nấy đối xử với mình chân thành, không vì lý do nào đó mà bội bạc, rời xa. Nếu bạn dùng tiền mua lấy hạnh phúc thì hãy nghĩ đi, một ngày nào đó bạn sa sút, trắng tay, liệu hạnh phúc đó còn tồn tại? Hay từ hạnh phúc biến thành đau thương, bi kịch?

Không nói đâu xa, cứ nhìn cô nàng Dương Cẩm Lynh là đủ hiểu ra phần nào. Dương Cẩm Lynh xinh đẹp, lấy chồng giàu có. Cứ tưởng cuộc sống vàng son “tiền có thể mua được tất cả” đó luôn khiến ai nấy ngưỡng mộ, ai ngờ đùng một cái cả hai tuyên bố đã ly hôn sau quãng thời gian đấu tranh, dằn vặt. Bởi thế càng nhận ra tiền bạc chẳng thể mua được hạnh phúc, chẳng thể giữ gìn hạnh phúc. Tình cảm, cách sống cùng nhiều yếu tố bên lề khác mới chính là thứ tạo dựng và duy trì hạnh phúc đích thực, dài lâu.

Tóm lại, tiền chưa bao giờ và sẽ không bao giờ làm cho con người cảm thấy hạnh phúc viên mãn. Bản chất của tiền không thể làm được điều đó. Nếu có thể thì thứ hạnh phúc đó vô cùng mong manh, tạm bợ. Người thông minh sẽ biết cách kiếm ra tiền và sử dụng nó như một trong những phương tiện để tạo nên hạnh phúc. Một số cách để dùng tiền khiến bản thân hạnh phúc hơn đó chính là: dùng tiền để mua thời gian rỗi, mua trải nghiệm, chi tiền cho những người mà mình yêu thương, chi tiền để giúp đỡ cộng đồng. Cuối cùng, xin chúc bạn ngày càng thành công, tự tay kiếm được tiền và sống hạnh phúc!

2 thoughts on “Tiền chắc chắn không thể mua được hạnh phúc, nếu có chỉ là thứ hạnh phúc mong manh, tạm bợ!

  1. …. says:

    Nhựng không có tiền chắc chắn sẽ không có hạnh ohucs nếu hạnh phúc thì nó chỉ là nhất thờ thôi vì họ sẽ nhận ra ngay không có tiền chắc chắn sẽ rất khổ và lâu dần sẽ phai nhạt tình cảm đi thôi,đó không phải thực dụng đó là thực tế

  2. …. says:

    Nhựng không có tiền chắc chắn sẽ không có hạnh ohucs nếu hạnh phúc thì nó chỉ là nhất thờ thôi vì họ sẽ nhận ra ngay không có tiền chắc chắn sẽ rất khổ và lâu dần sẽ phai nhạt tình cảm đi thôi,đó không phải thực dụng đó là thực tế nhé

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *